Kon Tum: Trường mầm non không có nước
(20:52:32 PM 18/02/2012)“Ở đây hệ thống nhà vệ sinh thì đầy đủ, nhưng nước lại không có lấy một giọt. Phụ huynh phải tự mang nước tới trường để cho con mình sử dụng, nhưng có gia đình cũng không có nước để mà mang đi vì ở đây đang mùa khô hạn, nhiều nhà giếng không có nước, nên chúng tôi phải dùng thật tiết kiệm cho các bé”, cô Liên tâm sự.
Không chỉ khâu vệ sinh thiếu nước trầm trọng, mà việc nấu ăn bữa trưa và bữa xế cho các bé cũng không có lấy một giọt nước để dùng. Nên mỗi buổi sáng, 3 cô cấp dưỡng của trường phải mang mỗi chiếc can nhựa từ 20 lít trở lên thay nhau đến nhà dân để xin nước về nấu ăn cho các bé: “Mỗi ngày, chúng tôi phải chở gần 40 can nước như thế này mới đủ dùng cho việc nấu ăn”, một cô cấp dưỡng của trường cho biết.
Ái ngại nhất đó là khâu vệ sinh của 20 cô trong trường, do hầu hết các cô nhà đều cách trường hơn 10km, trong khi trường lại không có nước. Vì thế, mỗi lần đi vệ sinh, các cô phải tìm nơi vắng người ngoài rẫy mì để "giải quyết".
Tình trạng trên không chỉ diễn ra với Trường mầm non Sa Bình, mà còn diễn ra nhiều năm nay với Trường tiểu học cơ sở Nguyễn Bá Ngọc (nằm sát vách với Trường mầm non Sa Bình). Mặc dù trường vừa được xây dựng khu nhà vệ sinh khá khang trang, sạch sẽ nhưng lại được khóa im ỉm vì không có nước, đồng nghĩa với việc các em học sinh phải “lang thang” đi vệ sinh ngoài khu vườn bên cạnh trường.
“Ở đây các em chỉ đi tiểu, còn đi cầu thì không có chỗ đi. Vì không có nước, nếu làm nhà vệ sinh tạm cho các em đi cầu thì cũng không được, vì mùa khô gió to mùi hôi thối sẽ bốc lên không chịu được, nên trường không có chỗ cho các em đi cầu. Còn giáo viên muốn đi vệ sinh thì phải đi nhờ nhà vệ sinh của trạm y tế xã, hoặc đến nhà của một số hộ dân xung quanh để đi nhờ”, cô Dương Thị Hảo, hiệu trưởng Trường THCS Nguyễn Bá Ngọc ái ngại nói.
Khao khát có 1 cái giếng khoan
Đến hẹn lại lên, năm nào cũng vậy, khi mùa khô đến là tình trạng thiếu nước lại diễn ra với các thầy trò của 2 ngôi trường trên. Cô Hảo cho biết, mặc dù trường có 2 chiếc giếng đào sâu đến gần 20m, nhưng khi mùa khô đến là giếng khô cạn, phải nhờ vào “ơn trời”.
Cô Liên cho biết thêm: “Một số nhà dân bên cạnh có giếng tự đào nhưng giỏi lắm cũng chỉ đào sâu được 15 đến 20 mét là gặp đá bàn, sẽ không đào được nữa, vì vậy giếng ở đây rất ít nước, mùa khô thì không có nước. Mà công đào giếng cũng rất cao 1,2 triệu đến 1,5 triệu/m đất. Đào một cái giếng cũng hết mấy chục triệu tiền công chưa nói tiền bi giếng, nhưng mùa khô cũng không có nước”.
Không có nước dùng, một số nhà dân đã phải chung tiền bắt đường nước ở dưới sông lên để sinh hoạt, mặc cho việc vệ sinh không được đảm bảo, nhưng vì thiếu nước họ cũng không còn nguồn nước nào khác. “Chúng tôi xin người dân bắt đường ống dẫn nước từ gần sông lên để dùng vào việc vệ sinh tiêu tiểu, nhưng kinh phí để mua đường ống dẫn nước khá nhiều, vì phải mất vài trăm mét đường ống. Và người dân cũng yêu cầu trường phải đóng 150.000 đồng/ngày tiền điện, nên chúng tôi không có tiền để bắt nước chung với họ”, cô Liên than thở.
Vì đào giếng vừa tốn kinh phí, vừa không có nước vào mùa khô, cách duy nhất để có nước ở đây đó là khoan giếng. Nhưng để có một chiếc giếng khoan ít nhất cũng phải mất từ 100 triệu đồng trở lên, vì phải khoan sâu ở độ sâu gần 100m. Trong khi cả hai ngôi trường đều không có nguồn kinh phí nào.
Cô Liên cho biết, trước tình hình trên, cách đây hơn 1 tháng, trường đã họp các phụ huynh để bàn về chuyện đóng tiền khoan giếng, với kế hoạch gia đình nào có các cháu lớp chồi, lớp mầm… thì đóng 200 nghìn đồng, còn các cháu lớp lớn thì đóng 100 nghìn đồng. Nhưng do hoàn cảnh nhiều gia đình khó khăn, có nhiều phụ huynh là người dân tộc thiểu số, các gia đình chủ yếu sống bằng nghề nông, giá mì năm nay lại thấp nên nhiều gia đình đã không đồng ý với việc đóng tiền.
Trong khi đó, Trường tiểu học Cơ sở Nguyễn Bá Ngọc cũng đã nhiều lần làm đơn trình lên Phòng Giáo dục huyện xin kinh phí xây giếng nhưng vẫn chưa thành.
Một chiếc giếng khoan cung cấp nước vào mùa khô cho các em học sinh là mong ước thống thiết nhất hiện nay của 2 ngôi trường này.
Bạn cũng có thể quan tâm:
-
Chạy vì một Việt Nam không có bạo lực với phụ nữ và trẻ em gái
-
"Rốn lũ" Bình Định sau bão
-
Nợ lương ở các công ty công ích: Sở Tài nguyên - môi trường TP HCM nhận sai sót
-
Nhà ngập cả mét bùn, 13 người Thanh Hóa chết, mất tích sau lũ
-
Tình người trong cơn lũ dữ ở Thanh Hóa
-
Lũ khủng khiếp cuốn đứt chân đường dẫn lên cầu treo Chôm Lôm
-
Thảm họa vỡ đập thủy điện tại Lào
-
Những hình ảnh xúc động tại tâm lũ Yên Bái
-
Vượt lên số phận
Bài viết mới:
- Hành đồng đẹp:Thanh niên đổi tiền cứu Tê Tê Java quý hiếm, góp phần bảo vệ đa dạng sinh học (30/09/2025)
- Hoài niệm về Tết Trung Thu xóm tôi (28/09/2025)
- Khánh Hoà:Khánh thành công trình hồ chứa nước Sông Than (22/09/2025)
- Khánh Hoà triển khai cấp bách các biện pháp khắc phục hậu quả thiên tai (17/09/2025)
- Cây Bồ đề hơn 300 năm tại An Dương -Hải Phòng được công nhận là Cây Di sản Việt Nam (16/09/2025)
- Hợp nhất Hội Bảo vệ Thiên nhiên và Môi trường tỉnh Đắk Lắk (16/09/2025)
- Khu vực phía Nam tỉnh Khánh Hoà xuất hiện thiên tai lũ quét (16/09/2025)
- "Tây Sơn thất hổ tướng": Khi những nhà làm phim tâm huyết gặp gỡ diễn viên yêu nghề (15/09/2025)
- Ba cây Gừa ở Sân chim Vàm Hồ được công nhận Cây Di sản Việt Nam (12/09/2025)
- Chia sẻ kinh nghiệm phòng ngừa và ứng phó sự cố môi trường tại hội thảo quốc tế (11/09/2025)

Hoài niệm về Tết Trung Thu xóm tôi
(Tin Môi Trường) - Thấm thoắt, đã mười mấy mùa trăng trôi qua. Chúng tôi – những đứa trẻ ngày nào lớn lên thiếu vắng vòng tay cha – giờ tóc đã ngả màu sương. Thế nhưng, mỗi độ Trung Thu về, lòng lại nao nao lạ thường. Trong sắc thu se sắt ấy, ký ức một thời hiện về – rực rỡ sắc lân, rộn rã tiếng trống, và thẳm sâu là hình ảnh người cha âm thầm thắp sáng tuổi thơ bằng tất cả tình yêu thương giản dị.

Hành đồng đẹp:Thanh niên đổi tiền cứu Tê Tê Java quý hiếm, góp phần bảo vệ đa dạng sinh học
(Tin Môi Trường) - Anh Nguyễn Thiện Quang (Sinh năm 1998), hiện đang tạm trú tại 306/29/23 Hoàng Văn Thụ, phường Quy Nhơn Nam, tỉnh Gia Lai đã có hành động đáng trân trọng khi tự nguyện giao nộp một cá thể Tê Tê Java (tên khoa học Manis javanica), một loài động vật rừng nguy cấp, quý, hiếm, thuộc nhóm ưu tiên bảo vệ.

Nông dân hồ hởi với tín chỉ carbon
(Tin Môi Trường) - Không chỉ trồng cây lấy lương thực, hoa trái, người nông dân ngày nay còn thu hoạch được cả tín chỉ carbon.

Vận động ngư dân đưa rác về bờ và câu chuyện thay đổi hành vi ở tỉnh Phú Yên
(Tin Môi Trường) - Thói quen của ngư dân Việt đi biển chỉ mong mang được nhiều cá về, còn rác thải sinh hoạt, thậm chí ngư lưới cụ,.. bỏ lại luôn ngoài biển như một thói quen trong nhiều thế hệ ngư dân. Biển cho tôm, cá,…và cho sinh kế, thu nhập cuộc sống ấm no, nhưng tiếc thay thứ con người trả cho biển lại là rác. Liệu có thể thay đổi thói quen, ngư dân có thể mang rác về bờ để hạn chế và trả lại sự trong lành cho đại dương?. Mô hình “Vận động ngư dân mang rác về bờ” là một minh chứng về việc ngư dân Phú Yên đã và đang thay đổi nhận thức, hành động để bảo vệ đại dương, trách nhiệm với môi trường tại địa phương.
.jpg)